Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Đỉnh Cấp Lưu Manh

Hướng Nhật là một đại ca xã hội đen của bang Bạch Hổ tại Bắc Hải, vì đàn em thân tín phản bội truy sát, chết một cái chết tức tưởi.
Sau khi chết, vì cơ duyên mà hồn hắn nhập vào người một sinh viên đại học với cái tên là Hướng Quỳ, một kẻ đúng theo cái nghĩa "thư sinh trói gà không chặt". Thế nhưng khi Hướng Nhật nhập hồn vào xác Hướng Quỳ thì mọi việc trở lên khác trước rất nhiều. Đây gọi là Hướng Nhật hồi sinh trong một thân xác mới.

Thứ nhất, hắn rất giỏi võ. Với sự trui rèn võ thuật các môn từ Nhu đạo, Triệt quyền đạo, Đài quyền đạo và Không thủ đạo, đặc biệt là Triệt quyền đạo của đại cao thủ Bruce Lee, Hướng Nhật có một thân võ công thuộc vào hàng đại tông sư, có lần hồi trẻ còn cầm đao đuổi chạy một lúc gần 100 thằng du côn.
Sau này khi lãnh ngộ được Phách không quyền thuật, hắn trở thành một sát thủ cực kỳ nguy hiểm tới bất kỳ ai khinh nhờn hắn. Hắn rất thích đóng vai rắn giả lươn, sói đội lốt cừu.

Thứ nhì, hắn rất giàu có. Lúc trẻ vừa đi học, vừa làm lưu manh, khi tốt nghiệp lấy được hai bằng đại học về kinh tế và luật ra, hắn trong thời gian đó cũng đem số tiền của bang Bạch Hổ(thu được qua các phi vụ làm ăn hay bảo kê kiếm tiền) rót vào thương trường đầu tư lấy lãi. Thành công lớn nhất của hắn chính là trọn mặt gửi vàng, tung vốn cho một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi cực kỳ có tài năng kinh doanh là Tô Úc rồi cùng nàng vực công ty Hương Nhật từ một công ty cỏn con sắp phá sản thành một trong những công ty có tiềm lực cực kỳ mạnh mẽ tại Bắc Hải, với Hướng Nhật là lão bản đứng sau màn.

Thứ ba, hắn rất lưu manh. Tôn chỉ sống là một lưu manh chính nghĩa, dù làm gì cũng nhất quyết không buôn bán thuốc phiện hoặc các thuốc gây nghiện khác. Ăn nói ba trợn( ngay cả nhạc phụ tương lai cũng không nể), có thù thì nhớ sâu, gặp ác thì giết thẳng tay không lẳng nhằng quân tử rởm dạng "tao lần này tha mạng cho mày, rồi mày làm ơn về nhà đem đàn em hoặc lập mưu kế giết tao, nếu người thân hay bố mẹ họ hàng tao có chết đi nữa, tao vẫn có cái vẻ anh hùng". Nói được, làm được và táng mấy thằng công tử thùng rỗng kêu to, cậy bố mẹ lắm tiền hay có quyền mà coi đời bằng con dán.

Thứ tư, hắn rất sợ yêu, nhưng chính vì theo tình tình chạy, trốn tình tình theo mà hắn trở nên rất đào hoa( hiện thời có 3 cô gái xa vào bẫy nhện của hắn là Sở Sở, Thạch Thanh và Thiết Uyển). Hướng Nhật từ khi làm đại ca XHD rất sợ yêu cô gái nào đó sâu sắc, không phải vì hắn vô tình hay là một thằng Sở Khanh, mà bởi vì hắn biết, trong cái thế giới lưu manh này, một khi hắn chưa làm bá chủ thiên hạ được thì sẽ còn rất nguy hiểm. Một thân một mình thì không sao, nhưng có vợ con, người yêu thì sẽ khác. Hắn rất sợ liên lụy đến họ. Thế nhưng khi thoát thân đổi xác, thành một con người mới, hắn đã vững vàng hơn nhiều. "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó lường", hắn lúc này chính là ám tiễn đó.

Các nhân vật phụ:


Hướng Quỳ: thân xác mới của Hướng Nhật, chỉ là một sinh viên năm thứ 2, tính tình nhút nhát, sống khép kín, bố mẹ làm công nhân, nhưng gia thế của hắn có một bí mật bất ngờ mà trong các chương sau này mới rõ được.

Hướng Mẫu: mẹ của Hướng Quỳ, rất thương con, tính tình hiền hậu, có một quá khứ thần bí nhưng cũng có cay đắng ngọt bùi.

Sở Sở: 19 t, con gái của Sở A( người cầm đầu tập đoàn kinh doanh Chân Long, giàu có nhất nhì Bắc Hải), là một tiểu thư đài các, sinh ra trong nhung lụa nhưng lại muốn sống tự lập làm điều mình muốn, không thích nằm trong sự chi phối của cha mình. Chỉ vì lúc trước thuê Hướng Quỳ giả làm bạn trai của mình mà giờ xa vào bẫy tình của một Hướng Quỳ hoàn toàn khác hẳn khi trước với linh hồn Hướng Nhật, khiến sự việc thay đổi gần như 180 độ, giả thành thật.

Tính tình đanh đá nhưng cũng rất đoan trang và có lòng vị tha.

Có một anh trai cực kỳ "dâm đãng".

Thạc Thanh: 20 t, con gái duy nhất của Thạch thị trưởng tại Bắc Hải( một người có những quan hệ rấ tốt với các giới quyền chức trung ương), rất giỏi võ, tính tình hiền thục, ngây thơ trong trắng và rất ham mê học võ. Cũng chính vì niềm đam mê này mà cô nàng bái Hướng Nhật làm sự phụ khi chứng kiến hắn trổ oai hùm tại Nhu đạo xã quán, rồi dần dần vị d*m uy của hắn chinh phục.

Thiết Uyển: 25 t, con gái duy nhất của Thiết thư ký đầy uy quyền tại Bắc Hải, hiện đang làm cục phó cục cảnh sát của khu Đông Thành, tính tình cương liệt, đam mê yêu nghề. Cuộc tình của nàng và Hướng Nhật theo đúng nghĩa "ghét của nào trời trao của đó".

Hầu Tử và đàn em: nhận tiền của Sở A đem đàn em đi dọa Hướng Nhật bắt hắn rời bỏ Sở Sở, bị Hướng Nhật đánh cho tan tác không còn mảnh giáp. Là một mãnh tướng lưu manh và đám đàn em đang tìm minh chủ, sau này một lòng theo Hướng Nhật.

Địa bàn là Trầm Luân Tửu quán.

Đầu củ tỏi: bạn học của Hướng Quỳ, sau này vì nể phục tài năng của Hướng Nhật trong lốt Hướng Quỳ mà nguyện làm đàn em trung thành của hắn, chỉ để học vài chiêu "tán gái"

Ngô Khiêm Vân: một thằng công tử nhà giàu, núp váy người khác mà hại người, nạn nhân đầu tiên của Hướng Nhật trên con đường dẹp loạn các "đại gia" rác rưởi của xã hội.





Tự chương : Tử Vô Toàn Thi
(Chết Không Toàn Thây)


Hướng Nhật cố gắng ổn định nhịp thở, hắn co người trốn trong một con hẻm đầy rác rưởi. Nắm thật chặt cây khảm đao trên tay, hắn không khỏi cười khổ, đại khái thì nó là thứ duy nhất mà hắn có thể tín nhiệm.

Cái đám súc sinh chó chết kia, chuyện gì tốt thì không làm, lại đi làm cái chuyện phản bội lật lọng như vậy, nếu để lão tử bắt được nhất định sẽ rút gân lột da cái đám chó chết ấy! Hắn lén lút ngóc đầu ra , lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, không phát hiện chút hơi hướng gì nguy hiểm, xem ra cái đám chó chết đó đã đi rồi. Nghĩ tới đây, thân thể hắn nhất thời buông lỏng, nhưng hắn lại cảm thấy toàn thân đau nhức như bị lửa đốt.

Đáng chết! Hắn tổng cộng đã bị chém 57 đao, cũng còn may là hắn dày thịt chắc nên mới không sao. Nhưng dù sao hắn cũng không phải thần thánh , nếu cứ để máu tiếp tục chảy ra như vậy thì mặc kệ ngươi da dày xương chắc đến đâu cũng không phải là chuyện tốt, phải nhanh chóng kiếm lấy một hắc y ( thầy thuốc chuyên chữa cho đám xã hội đen) mới được, nếu không mình cũng chẳng thể kiên trì được bao lâu nữa.

Chỉ vừa mới đi được một bước, con ngươi của Hướng Nhật đột nhiên co rút lại, hắn lăn người sang một bên, tránh được một đòn công kích trí mạng. Chỉ nghe thấy một tiếng kim thiết va chạm với nhau ' keng"" một phát ở phía sau, hắn quay đầu nhìn lên, một thanh võ sĩ đao đang không ngừng lắc lư cắm trên bức tường ở vị trí ngay trên trán của hắn.

" Đặc sắc, thật sự rất đặc sắc!" Người từ trong bóng tối xuất hiện, tổng cộng có bảy người. Phía trước là hai thanh niên trông không đến ba mươi tuổi: trong đó có một tên đeo một cặp kính không có khung, bề ngoài có vẻ rất thư sinh, toàn thân phát tán ra khí tức của một tên thư sinh trói gà không chặt; kẻ bên cạnh lại cao lớn khôi ngô, khuôn mặt thô ráp dữ tợn, phía bên phải khuôn mặt có vết sẹo hình thù như một con ngô công ( rết ). Năm người phía sau tay cầm khảm đao, mái tóc chỉ toàn một màu đỏ sậm, mặc trang phục của bọn lưu manh côn đồ.

Ánh mắt của Hướng Nhật ngưng tụ lại: " Các ngươi sớm biết rằng ta đang trốn bên trong phải không?" Chuôi đao được hắn giấu trong hữu thủ, hắn chậm rãi tiến lên.

" Nhật ca, chúng ta nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn!" Thanh niên có vẻ thư sinh phi thường hiểu rất rõ ràng chỗ kinh khủng của hắn, tuy nói tất cả bao nhiêu trợ lực của hắn đã bị loại trừ, nhưng thanh niên thư sinh vẫn cẩn thận rút ra một cây súng lục rồi nhắm vào hắn, sau đó lại rút ra thêm một vật có kích thước bằng chiếc bật lửa.

" Nhật ca, anh thật sự đã quá lạc hậu rồi, thứ sản phẩm công nghệ cao thế này, anh có biết không?" Hướng Nhật dừng lại cước bộ, hắn nhìn tên tiểu đệ mà mình đã bỏ công bồi dưỡng, lạnh lùng thốt lên: "Ngươi gắn trên mình lão tử thiết bị truy tung ư?"

" Không sai! Đối mặt với nhân vật như Nhật ca mà không chuẩn bị vẹn toàn chu đáo, kẻ cuối cùng phải chết là bọn em rồi!" Thanh niên thư sinh không thèm để tâm đến đến ánh mắt sát nhân của hắn, thẳng thắng trả lời.

Nhìn chằm chằm vào cái lỗ đen ngòm của khẩu súng lục, trong lòng Hướng Nhật nổi lên một cỗ cảm giác vô lực, giá như hắn vẫn còn sức lực... phá đi khẩu súng ngắn của cái tên thối tha trước mắt này là chuyện hắn chẳng thèm để mắt đến, nhưng mà......

" Rốt cuộc là tên vương bát đản (xấu xa) nào muốn giết chết lão tử?"

Thanh niên thư sinh cười trào phúng nói: "Nhật ca, uổng cho anh thông minh một đời, đến ngay cả việc ai muốn giết anh cũng không biết. Vốn em còn tưởng rằng phản bội anh là chuyện không đáng làm, nhưng hiện giờ nhìn lại ,lựa chọn ban lúc đầu của em lại rất chính xác. Nể tình anh cũng đã dạy bảo em không ít, em sẽ giúp anh nhớ lại một chút, ba ngày trước có người đến tìm anh để bàn chuyện 'sinh ý'......"

" Cẩu súc sinh ! Tên chó chết nhà ngươi! Chỉ vì vài cân bạch phiến mà ngươi nỡ lòng bán đứng lão tử sao?" Hướng Nhật hận không thể chém tên tiểu đệ của mình thành đống thịt vụn. Vài ngày trước quả thật có một kẻ họ Mã muốn buôn bán bạch phiến trên địa bàn của hắn, bất quá hắn không thèm đáp ứng, lại còn xuất ra một câu nói rất hung hăng" Chỉ cần lão tử còn sống một ngày, tuyệt không bao gờ cho phép việc buôn bán độc phẩm ".

Thanh niên thư sinh chỉnh giọng nói: "Nhật ca, bạch phiến là thứ đồ rất tốt, vừa xuất thủ đã kiếm được trên mấy trăm cho đến mấy nghìn vạn (=mấy triệu) cũng chỉ là chuyện nhỏ. Đi theo anh mỗi ngày chỉ thu lấy chút phí bảo vệ, cuộc sống thực sự rất khổ , ha ha, các huynh đệ ở bên dưới sớm đã không kham nổi rồi. Lần này là một cơ hội tốt, đáng tiếc anh lại không biết nắm bắt, chỉ có thể trách số mệnh của anh không tốt."

" Mạng của ta tốt hay không chẳng phải thứ mà ngươi có thể định đoạt." Hướng Nhật liếc mắt nhìn, thầm tính toán khoảng cách giữa hai người, " Mà nó được nắm giữ...... trong tay của lão tử" Đột nhiên hắn ta tăng tốc, phóng về phía trước.

Sắc mặt của thanh niên thư sinh biến đổi đổi lớn, hắn không chút do dự bóp cò, " Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Liên tục nổ ra ba tiếng lớn, đang chuẩn bị bắn thêm phát thứ tư, thì đao quang chợt lóe lên, bàn tay đang bóp cò của hắn ta bị chặt cụt, chỉ còn trơ lại cánh tay và khuỷ tay.

Ngay sau đó từ tiểu phúc truyền đến một trận đau nhức, thân thể hắn nặng nề ngã vật ra đất. Hướng Nhật vốn là muốn dùng đao đâm thêm tên tiểu đệ của mình một nhát, đáng tiếc mấy tên du côn cạnh đó đã xông lên chém giết hắn, nên hắn chỉ có thể cải biến thành cước đá ra, bất quá một cước này cũng khiến tên thanh niên thư sinh cũng rất khó chịu rồi . Một cước vừa rồi của Hướng Nhật vừa chuẩn vừa tinh tế, tuyệt đối đã khiến cho '' trái trứng '' của tên tiểu đệ bị vỡ nát, khiến hắn ta đau đến mức tứ phân ngũ liệt ( giống như bị ngũ mã phân thây).

Mệt quá, thật muốn đi ngủ quá! Hướng Nhật nằm ngửa ra đất, lông mi của hắn như trĩu xuống, nhưng hắn vẫn cố mở to hai mắt để ngắm nhìn bầu trời đêm - đồng tử dần dần trở nên nhòe đi......" Hồ ca!"

Chẳng biết khi nào,thanh niên thư sinh đứng lên, mấy tên côn đồ đứng xung quanh vội vàng xúm tới. Thanh niên có vết sẹo trên mặt thích thú nhìn chằm chằm vào vết máu màu đỏ sậm dưới đũng quần của thanh niên thư sinh." Cút ngay!" Thanh niên thư sinh rống lên đầy giận dữ, sắc mặt dữ tợn đi về phía thi thể của Hướng Nhật, nhìn thi thể phía ngực có ba lổ máu sâu hoắm, lại còn bị cắm thêm năm thanh trường đao,hắn căm hận mắng: " Mẹ kiếp, ngươi khiến lão tử tuyệt tử tuyệt tôn, lão tử cho ngươi chết không toàn thây!"

Dùng cánh tay duy nhất còn nguyên vạn, hắn rút ra một thanh khảm đao, hung hăng đâm vào, rồi lại rút ra, lại tiếp tục đâm vào...... Đám du côn quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn, thanh niên mặt sẹo cũng nhắm mắt lại. Không bao lâu, thi thể đã biến thành một đống thịt vụn, máu tươi nhuộm đỏ cả một giải đất xung quanh trong phạm vi ba thước.

Buông cây đao trong tay, thanh niên thư sinh gọi đám du côn: " Đem cái túi đựng rác tới hót thứ nào vào." " A?" Đám côn đồ lặng người." A!! cái con mẹ nhà các ngươi ấy, bảo các ngươi đến hót thì hót vào đi , có tin lão tử cũng băm xác các ngươi ra không!" Quay đầu không thèm nhìn lại, hắn lại gọi đám du côn: " Đi mua mấy con chó tới đây!" Mấy tên du côn, kể cả tên thanh niên mặt sẹo cũng run người, bởi vì bọn chúng ý thức được tên thanh niên thư sinh muốn làm gì.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét