![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgO4xAR_9OERzfloTWF_6J07EtjBPI7WjIdtAGYdTO5jReIx8RA0pfeUxewAsZKoYOzpIfcK5VNOXOoYz1D4WD36Ze3-5Unq-K_KzF0vphV2Zb6ORnil8iSg6ThERHN7R1wwsTa-oFgtQk/s1600/a.jpg)
Tải Clip
, hơi xoay nhẹ đầu thì hai khối to ấy lại biến dạng tách nhẹ qua hai bên. Hoa Vân Long ngây ra một lúc, thoáng cái liền biết đây chính là bộ ngực của con gái, điều này làm hắn tim đập nhanh hơn, cả miệng lưỡi đều khô cháy, cây nhục côn ở dưới quần dựng đứng cả lên.
Hoa Vân Long xoay đầu lại, cả khuôn mặt úp vào cặp nhũ phong mềm mại, cái mũi cứ thích thú cọ qua cọ lại. Sau đó giả bộ như đã say ngủ rồi nhưng cái đầu thì không chịu ngồi yên, cứ xoay qua xoay lại tận lực cảm thụ tòa núi đôi mê người này.
Thịch .. Thịch. .. thịch
Con tim trong lòng nàng đập càng lúc càng nhanh, Hoa Mỹ Linh liền hiểu ý đồ xấu xa của Hoa Vân Long. Nhưng nàng cũng không tránh né, ngược lại còn ưỡn ngực ra, hai tay nàng siết chặt hơn một chút. Hoa Vân Long biết nàng phải lấy dũng khí lớn lắm mới hành động bạo dạn như vậy, vẻ mặt của nàng lúc này chắc thú vị lắm đây, nhưng tiếc là Hoa Vân Long không thể nhìn thấy được.
Hoa Vân Long mạnh mẽ kìm hãm sự xúc động trong lòng mình, đẩy nhẹ Hoa Mỹ Linh ngã lên tảng đá phía sau, xốc chiếc váy của nàng lên, dùng đôi tay thành thạo của mình xoa nắn cặp nhũ phong. Hắn cũng không ngồi dậy, cứ lẳng lặng nằm trên ngực Hoa Mỹ Linh, con tim đang nhảy loạn của nàng cũng dẫn hòa hoãn lại. Vầng trăng như lưỡi câu màu bạc, bóng cây ngã nghiêng xào xạt, gió khuya thanh lương nhè nhẹ mơn trớn trên thân thể hai người bọn họ, từng đợt từng đợt như thẩm thấu vào tận ruột gan. Bọn cánh ve đang cất tiếng rít đâu đây. Ánh sáng, âm thanh, quang cảnh kết hợp với hơi thở của mùa xuân đã tạo nên một buổi đêm đầy thơ mộng, yên tĩnh.
Vừa mới tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu sáng choang ở ngoài cửa sổ, thoáng cái mà đã tới giữa trưa rồi. Hoa Vân Long kêu to hai chữ “tiêu rồi!”, vội vàng lồm cồm bò dậy. Chỉ nghe tiếng cọn kẹt của cánh cửa mở ra, Hoa Mỹ Linh bước vào phòng. Thấy Hoa Vân Long đã rời giường, khuôn mặt của nàng chợt rạng rỡ như đóa hoa mùa xuân.
“Ha ha ha, đại ca rốt cuộc cũng dậy rồi, có biết xấu hổ là gì không hả?...”
“hehe, do hai ngày nay luyện công có hơi mệt nhọc, ngủ nhiều hơn bình thường một chút thôi mà. Ủa, sao hôm nay mọi người không đánh thức ta dậy?”
“Người ta sáng sớm đã muốn tới gọi ca dậy rồi, nhưng nương nói ca hai ngày nay luyện công mệt mỏi, căn dặn ta đừng nên đánh thức sớm, cho ca ngủ nhiều thêm một chút, người ta luôn chờ ca tỉnh dậy, không ngờ ca lại ngủ say như chết ý.”
Giọng nói của Hoa Mỹ Linh nhỏ dần, sắc mặt phớt hồng, kiều diễm như một đóa hoa hồng tươi tắn, ánh mắt tràn ngập nhu tình. Lầu bầu cắn nhẹ môi dưới, khóe miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào như cũ.
Haiz, đúng là mối tình đầu của tiểu cô nương a, yêu một người có cần phải vất vả vậy không. Hoa Vân Long cũng có chút cảm động:
“Mỹ Linh, lại đây nào.”
Mặt Hoa Mỹ Linh lại càng đỏ hơn,
“Để làm gì? Ta không qua.”
“Lại đây này, ca ca có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Đứng ở chỗ này cũng có thể nói mà, có chuyện gì thế?”
Hoa Mỹ Linh đứng dựa vào cửa phòng, da mặt đỏ ửng, ánh mắt xấu hổ e thẹn không dám nhìn thẳng Hoa Vân Long, không dám lại gần hắn, mấy hành động lớn mật ngày hôm qua vẫn còn đọng lại rõ mồn một trong trí nhớ nàng. Nàng biết chắc chắn Hoa Vân Long sẽ làm gì, lớn lên cùng nhau sao không hiểu nhau cho được?
Nhìn bộ dáng vừa thẹn vừa mừng của nàng, Hoa Vân Long lại cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
“Được, ngươi mà không tới thì ta sẽ không rời giường.”
Đã lớn như vậy rồi mà giữ tính xấu đó, nếu mà người người khác thì chắc chịu không nổi rồi. Thấy Hoa Vân Long cứng đầu như thế, Hoa Mỹ Linh nhìn hoài cũng thành quen, trừng mắt nhìn Hoa Vân Long một hồi nhưng cũng không còn cách nào khác, ngoan ngoãn chậm rãi đi tới.
Hoa Vân Long ngồi trên giường giang tay ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng. Hoa Vân Long dựa mình vào ngực Hoa Vân Long, ngoan ngoãn nằm yên, không động đậy, khẽ ừm một tiếng, hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp. Thấy nàng yểu điệu như vậy khiến cho trong lòng Hoa Vân Long bốc lên cỗ dục hỏa mãnh liệt, bàn tay hắn đặt lên cặp phong nhũ của Hoa Mỹ Linh mà nhào nặn, cảm giác mềm mại co dãn truyền lên bàn tay, mơ hồ cảm nhận con tim nàng đang đập nhanh từng hồi, môi hắn dán chặt lên làn môi ướt át của nàng.
Hai đôi môi tách ra, ngắm nhìn tiểu nhân nhi đang cuộn tròn trong lòng mình. Hai mắt nàng nhắm nghiền, hàng mi liễu khẽ run run, khuôn mặt kiều diễm mị hoặc như muốn làm lòng người tan chảy. Miệng phả ra từng đợt hơi thở ngọt ngào như hương lan phả vào mặt Hoa Vân Long. Hoa Vân Long phát hiện tay mình vẫn còn đặt trên bộ ngực của muội muội mình, liền nhanh tay rút về. Nhưng trước khi rút thì vẫn có chút lưu luyến véo thêm một cái.
Hoa Mỹ Linh phát giác thấy Hoa Vân Long hơi khác, mở cặp mắt to ra kì quái nhìn Hoa Vân Long, hắn hôn nhẹ lên má nàng, nói:
“Hôm nay chỉ vậy thôi, xem như là giáo huấn ngươi một chút, lần sau không được thế đâu đấy. Muộn rồi, ta phải ra trình diện nương và dì đây.”
Ngày ngày cứ vậy mà trôi qua, Hoa Vân Long càng thêm khắc khổ luyện công, rốt cuộc ngay trước cái đêm hắn vừa tròn 16 tuổi, rốt cuộc cũng đạt tới cảnh giới mà hắn đã ao ước bấy lâu. Hắn đã luyện công nguyên cả đêm qua, cuối cùng cũng đã thông được hai mạch Nhâm Đốc, đạt tới cảnh giới mà đa số nhân sĩ võ lâm nằm mộng cũng thiết tha mơ ước, bởi vậy nên vừa mới sáng sớm, Hoa Vân Long liền chạy tới tìm mẫu thân Bạch Quân Nghi.
Khi mà Hoa Vân Long đem tin vui này thông báo cho Bạch Quân Nghi thì nàng vui mừng ôm trầm lấy Hoa Vân Long vào lòng mình. Nàng dùng đôi môi anh đào đỏ thắm hôn túi bụi lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Hoa Vân Long, không biết là do vô ý hay cố tình mà đôi môi đỏ mọng của Bạch Quân Nghi dán lên môi Hoa Vân Long. Hai môi vừa chạm nhau thì bỗng nhiên trong lòng hai người nổ ầm một tiếng,, đôi môi trở nên cứng ngắc. Hoa Vân Long kinh ngạc mở trừng hai mắt nhìn Bạch Quân Nghi, trong lòng Bạch Quân Nghi liền có một tia ý niệm hối hận xẹt qua trong đầu, nàng lập tức quay đầu qua chỗ khác. Hoa Vân Long nhìn nàng say đắm, nói:
“ Mẫu thân, mẫu thân có thể làm lại lẫn nữa không?”
Bạch Quân Nghi nhắm đôi mắt kiều mị lại, phương tâm có hơi nhảy loạn, hướng đôi môi ướt át lần nữa dán lên đôi môi của Hoa Vân Long, Hoa Vân Long cảm thấy đôi môi của Bạch Quân Nghi tuyệt vời không còn lời nào tả xiết, mềm mại, ướt át, còn đầy tính co dãn, khiến hắn nổi lên một loại xúc động muốn cắn nàng một cái. Hơn nữa, Bạch Quân Nghi phả ra hơi thở nóng bỏng mang theo mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho lòng người phải mê say chìm đắm vào nó.
“Ôi ... đôi môi mẫu thân... đôi môi ngọt ngào này... làm ta luôn tưởng niệm tới tận bây giờ...”
“Long nhi, đưa lưỡi ra nào.”
Bạch Quân Nghi hé mở cái miệng nhỏ nhắn phả ra hương thơm ngào ngạt, nói thì thào nhỏ nhẹ. Hai cánh tay mềm mại không xương quấn chặt lấy cổ Hoa Vân Long.
Hoa Vân Long dùng sức mút mạnh đôi môi của Bạch Quân Nghi, sau đó đưa lưỡi vào cái miệng ấm áp của nàng, nước bọt của hai người quện vào nhau. Đầu lưỡi Hoa Vân Long chuyển động không ngừng trong miệng Bạch Quân Nghi, cùng với đầu lưỡi của nàng triền miên quấn lấy nhau. Trong chốc lát, Hoa Vân Long cảm giác đầu lưỡi mình hơi run lên, chậm rãi rút ra khỏi miêng Bạch Quân Nghi, chiếc lưỡi mềm mại của nàng tiến vào trong miệng Hoa Vân Long, liếm láp mọi nơi trong khoang miệng của hắn, Hoa Vân Long nhiệt liệt đáp trả lại nàng, lần nữa triền miên quấn lấy nhau.
Thân thể Bạch Quân Nghi run rẩy, càng dùng sức quấn lấy đầu lưỡi của Hoa Vân Long, theo đuổi sự tột cùng của khoái cảm, miệng đối miệng hút lấy hút để nước bọt của nhau. Hoa Vân Long mút chặt đôi môi mềm mại của Bạch Quân Nghi như đỉa đói, nói:
“A... đầu lưỡi của nương tuyệt thật... mềm mại như kẹo đường ý ... chỉ khác là không bị tan ra thôi...”
Hoa Vân Long mạnh mẽ hút lấy nước bọt của nàng giống như đang hút mật dịch tuyệt vời nào đó vậy, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống họng.
Hai mắt Bạch Quân Nghi nhắm chặt, hai má nhẵn nhụi trắng noãn hơi đỏ lên, hô hấp ngày càng nhanh, đôi tay siết mạnh lấy cổ Hoa Vân Long. Hoa Vân Long cảm giác được đôi ngọc nhủ căn tròn cao vút của nàng đang phập phồng lên xuống, ma sát với ngực hắn. Tâm thần hắn lay động, càng dùng sức tham lam mút lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, bộ dáng như hận không nuốt được cái lưỡi nàng vào bụng.
Hoa Vân Long cố ý ép sát đè lên ngực thập phần co dãn của Bạch Quân Nghi, khiến cho Bạch Quân Nghi tâm hoản ý loạn, dục hỏa bắt đầu nhen nhóm. Hoa Vân Long tiếp tục mút lấy lưỡi nàng, dần dần nàng cảm thấy có hơi đau nhức, chiếc lưỡi trong miệng Hoa Vân Long giãy dụa như muốn rút lại nhưng không thể được. Bạch Quân Nghi thấy Hoa Vân Long không dừng, hơi căng thẳng nói ú ớ mấy câu trong họng, khuôn mặt hơi lay động, lại dùng đôi tay cào nhẹ sau lưng Hoa Vân Long.
Hoa Vân Long hé miệng thả cho lưỡi nàng rút về, nảng thở hổn hển thở gấp làm cho bộ ngực sữa của nàng phập phồng lên xuống, hơi thở ấp ám thơm ngát của nàng không ngừng phả vào mặt Hoa Vân Long, khiến hắn cảm giác thập phần thoải mái. Hai má trắng noãn của Bạch Quân Nghi phơn phớt hồng, diễm lệ mê người, đôi mị nhãn sáng long lanh mê người dán chặt lên khuôn mặt tuấn tú của Hoa Vân Long, gắt giọng:
“Long nhi, ngươi mút mạnh quá làm ta đau muốn chết.”
Hoa Vân Long giống như còn đang chìm đắm vào cảm giác tuyệt mỹ vừa rồi, cảm giác chưa được thõa mãn, mở miệng năn nỉ:
“Mẫu thân, hôn lại lần nữa đi, ta vừa mới nhấm nháp vị ngọt một tý mà người đã rút ra rồi.”
Khuôn mặt Bạch Quân Nghi bạch ngọc, hai má lúm đồng tiền ẩn hàm xuân ý, đôi mắt như làn thu thủy kiều mỵ nhìn Hoa Vân Long nói:
“Miệng mẫu thân đâu có đường, đào đâu ra vị ngọt.”
Hoa Vân Long bày ra vẻ mặt say mê, nói:
“Mẫu thân, vị của người so với đường còn ngon hơn nhiều, đầu lưỡi của người vừa mềm mại, ấm áp, vừa có hương vị tuyệt vời không gì sánh bằng, tựa như một loại rượu ngon hương thơm thấm nhuần tận tâm can không bao giờ phai vị, vừa ngọt ngào, vừa nóng bỏng, lại nhẹ nhàng phiêu hốt, ngay cả linh hồn cũng phải say mê.”
Bạch Quân Nghi nghe Hoa Vân Long nói thế, trong tim tràn ngập mật ngọt. Ánh mắt nàng vừa thẹn thùng vừa ấm áp nhìn nhi tử mình, yêu kiều nói:
“Ngươi đó, chỉ giỏi lừa gạt mẫu thân thôi, vị của nương nào được như thế, có ai hiểu bản thân ta hơn ta sao.”
Hoa Vân Long cười cười nói:
“Mẫu thân chưa có tự mình thử qua bao giờ nên chưa cảm nhận được thôi.”
Bạch Quân Nghi dịu dàng nói:
“Ngươi chỉ toàn nói quá lên thôi...”
“Vậy cho ta hôn lại lần nữa nha,mẫu thân, mẫu thân tốt bụng của ta.”
Hoa Vân Long năn nỉ.
, hơi xoay nhẹ đầu thì hai khối to ấy lại biến dạng tách nhẹ qua hai bên. Hoa Vân Long ngây ra một lúc, thoáng cái liền biết đây chính là bộ ngực của con gái, điều này làm hắn tim đập nhanh hơn, cả miệng lưỡi đều khô cháy, cây nhục côn ở dưới quần dựng đứng cả lên.
Hoa Vân Long xoay đầu lại, cả khuôn mặt úp vào cặp nhũ phong mềm mại, cái mũi cứ thích thú cọ qua cọ lại. Sau đó giả bộ như đã say ngủ rồi nhưng cái đầu thì không chịu ngồi yên, cứ xoay qua xoay lại tận lực cảm thụ tòa núi đôi mê người này.
Thịch .. Thịch. .. thịch
Con tim trong lòng nàng đập càng lúc càng nhanh, Hoa Mỹ Linh liền hiểu ý đồ xấu xa của Hoa Vân Long. Nhưng nàng cũng không tránh né, ngược lại còn ưỡn ngực ra, hai tay nàng siết chặt hơn một chút. Hoa Vân Long biết nàng phải lấy dũng khí lớn lắm mới hành động bạo dạn như vậy, vẻ mặt của nàng lúc này chắc thú vị lắm đây, nhưng tiếc là Hoa Vân Long không thể nhìn thấy được.
Hoa Vân Long mạnh mẽ kìm hãm sự xúc động trong lòng mình, đẩy nhẹ Hoa Mỹ Linh ngã lên tảng đá phía sau, xốc chiếc váy của nàng lên, dùng đôi tay thành thạo của mình xoa nắn cặp nhũ phong. Hắn cũng không ngồi dậy, cứ lẳng lặng nằm trên ngực Hoa Mỹ Linh, con tim đang nhảy loạn của nàng cũng dẫn hòa hoãn lại. Vầng trăng như lưỡi câu màu bạc, bóng cây ngã nghiêng xào xạt, gió khuya thanh lương nhè nhẹ mơn trớn trên thân thể hai người bọn họ, từng đợt từng đợt như thẩm thấu vào tận ruột gan. Bọn cánh ve đang cất tiếng rít đâu đây. Ánh sáng, âm thanh, quang cảnh kết hợp với hơi thở của mùa xuân đã tạo nên một buổi đêm đầy thơ mộng, yên tĩnh.
Vừa mới tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu sáng choang ở ngoài cửa sổ, thoáng cái mà đã tới giữa trưa rồi. Hoa Vân Long kêu to hai chữ “tiêu rồi!”, vội vàng lồm cồm bò dậy. Chỉ nghe tiếng cọn kẹt của cánh cửa mở ra, Hoa Mỹ Linh bước vào phòng. Thấy Hoa Vân Long đã rời giường, khuôn mặt của nàng chợt rạng rỡ như đóa hoa mùa xuân.
“Ha ha ha, đại ca rốt cuộc cũng dậy rồi, có biết xấu hổ là gì không hả?...”
“hehe, do hai ngày nay luyện công có hơi mệt nhọc, ngủ nhiều hơn bình thường một chút thôi mà. Ủa, sao hôm nay mọi người không đánh thức ta dậy?”
“Người ta sáng sớm đã muốn tới gọi ca dậy rồi, nhưng nương nói ca hai ngày nay luyện công mệt mỏi, căn dặn ta đừng nên đánh thức sớm, cho ca ngủ nhiều thêm một chút, người ta luôn chờ ca tỉnh dậy, không ngờ ca lại ngủ say như chết ý.”
Giọng nói của Hoa Mỹ Linh nhỏ dần, sắc mặt phớt hồng, kiều diễm như một đóa hoa hồng tươi tắn, ánh mắt tràn ngập nhu tình. Lầu bầu cắn nhẹ môi dưới, khóe miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào như cũ.
Haiz, đúng là mối tình đầu của tiểu cô nương a, yêu một người có cần phải vất vả vậy không. Hoa Vân Long cũng có chút cảm động:
“Mỹ Linh, lại đây nào.”
Mặt Hoa Mỹ Linh lại càng đỏ hơn,
“Để làm gì? Ta không qua.”
“Lại đây này, ca ca có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Đứng ở chỗ này cũng có thể nói mà, có chuyện gì thế?”
Hoa Mỹ Linh đứng dựa vào cửa phòng, da mặt đỏ ửng, ánh mắt xấu hổ e thẹn không dám nhìn thẳng Hoa Vân Long, không dám lại gần hắn, mấy hành động lớn mật ngày hôm qua vẫn còn đọng lại rõ mồn một trong trí nhớ nàng. Nàng biết chắc chắn Hoa Vân Long sẽ làm gì, lớn lên cùng nhau sao không hiểu nhau cho được?
Nhìn bộ dáng vừa thẹn vừa mừng của nàng, Hoa Vân Long lại cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
“Được, ngươi mà không tới thì ta sẽ không rời giường.”
Đã lớn như vậy rồi mà giữ tính xấu đó, nếu mà người người khác thì chắc chịu không nổi rồi. Thấy Hoa Vân Long cứng đầu như thế, Hoa Mỹ Linh nhìn hoài cũng thành quen, trừng mắt nhìn Hoa Vân Long một hồi nhưng cũng không còn cách nào khác, ngoan ngoãn chậm rãi đi tới.
Hoa Vân Long ngồi trên giường giang tay ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng. Hoa Vân Long dựa mình vào ngực Hoa Vân Long, ngoan ngoãn nằm yên, không động đậy, khẽ ừm một tiếng, hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp. Thấy nàng yểu điệu như vậy khiến cho trong lòng Hoa Vân Long bốc lên cỗ dục hỏa mãnh liệt, bàn tay hắn đặt lên cặp phong nhũ của Hoa Mỹ Linh mà nhào nặn, cảm giác mềm mại co dãn truyền lên bàn tay, mơ hồ cảm nhận con tim nàng đang đập nhanh từng hồi, môi hắn dán chặt lên làn môi ướt át của nàng.
Hai đôi môi tách ra, ngắm nhìn tiểu nhân nhi đang cuộn tròn trong lòng mình. Hai mắt nàng nhắm nghiền, hàng mi liễu khẽ run run, khuôn mặt kiều diễm mị hoặc như muốn làm lòng người tan chảy. Miệng phả ra từng đợt hơi thở ngọt ngào như hương lan phả vào mặt Hoa Vân Long. Hoa Vân Long phát hiện tay mình vẫn còn đặt trên bộ ngực của muội muội mình, liền nhanh tay rút về. Nhưng trước khi rút thì vẫn có chút lưu luyến véo thêm một cái.
Hoa Mỹ Linh phát giác thấy Hoa Vân Long hơi khác, mở cặp mắt to ra kì quái nhìn Hoa Vân Long, hắn hôn nhẹ lên má nàng, nói:
“Hôm nay chỉ vậy thôi, xem như là giáo huấn ngươi một chút, lần sau không được thế đâu đấy. Muộn rồi, ta phải ra trình diện nương và dì đây.”
Ngày ngày cứ vậy mà trôi qua, Hoa Vân Long càng thêm khắc khổ luyện công, rốt cuộc ngay trước cái đêm hắn vừa tròn 16 tuổi, rốt cuộc cũng đạt tới cảnh giới mà hắn đã ao ước bấy lâu. Hắn đã luyện công nguyên cả đêm qua, cuối cùng cũng đã thông được hai mạch Nhâm Đốc, đạt tới cảnh giới mà đa số nhân sĩ võ lâm nằm mộng cũng thiết tha mơ ước, bởi vậy nên vừa mới sáng sớm, Hoa Vân Long liền chạy tới tìm mẫu thân Bạch Quân Nghi.
Khi mà Hoa Vân Long đem tin vui này thông báo cho Bạch Quân Nghi thì nàng vui mừng ôm trầm lấy Hoa Vân Long vào lòng mình. Nàng dùng đôi môi anh đào đỏ thắm hôn túi bụi lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Hoa Vân Long, không biết là do vô ý hay cố tình mà đôi môi đỏ mọng của Bạch Quân Nghi dán lên môi Hoa Vân Long. Hai môi vừa chạm nhau thì bỗng nhiên trong lòng hai người nổ ầm một tiếng,, đôi môi trở nên cứng ngắc. Hoa Vân Long kinh ngạc mở trừng hai mắt nhìn Bạch Quân Nghi, trong lòng Bạch Quân Nghi liền có một tia ý niệm hối hận xẹt qua trong đầu, nàng lập tức quay đầu qua chỗ khác. Hoa Vân Long nhìn nàng say đắm, nói:
“ Mẫu thân, mẫu thân có thể làm lại lẫn nữa không?”
Bạch Quân Nghi nhắm đôi mắt kiều mị lại, phương tâm có hơi nhảy loạn, hướng đôi môi ướt át lần nữa dán lên đôi môi của Hoa Vân Long, Hoa Vân Long cảm thấy đôi môi của Bạch Quân Nghi tuyệt vời không còn lời nào tả xiết, mềm mại, ướt át, còn đầy tính co dãn, khiến hắn nổi lên một loại xúc động muốn cắn nàng một cái. Hơn nữa, Bạch Quân Nghi phả ra hơi thở nóng bỏng mang theo mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho lòng người phải mê say chìm đắm vào nó.
“Ôi ... đôi môi mẫu thân... đôi môi ngọt ngào này... làm ta luôn tưởng niệm tới tận bây giờ...”
“Long nhi, đưa lưỡi ra nào.”
Bạch Quân Nghi hé mở cái miệng nhỏ nhắn phả ra hương thơm ngào ngạt, nói thì thào nhỏ nhẹ. Hai cánh tay mềm mại không xương quấn chặt lấy cổ Hoa Vân Long.
Hoa Vân Long dùng sức mút mạnh đôi môi của Bạch Quân Nghi, sau đó đưa lưỡi vào cái miệng ấm áp của nàng, nước bọt của hai người quện vào nhau. Đầu lưỡi Hoa Vân Long chuyển động không ngừng trong miệng Bạch Quân Nghi, cùng với đầu lưỡi của nàng triền miên quấn lấy nhau. Trong chốc lát, Hoa Vân Long cảm giác đầu lưỡi mình hơi run lên, chậm rãi rút ra khỏi miêng Bạch Quân Nghi, chiếc lưỡi mềm mại của nàng tiến vào trong miệng Hoa Vân Long, liếm láp mọi nơi trong khoang miệng của hắn, Hoa Vân Long nhiệt liệt đáp trả lại nàng, lần nữa triền miên quấn lấy nhau.
Thân thể Bạch Quân Nghi run rẩy, càng dùng sức quấn lấy đầu lưỡi của Hoa Vân Long, theo đuổi sự tột cùng của khoái cảm, miệng đối miệng hút lấy hút để nước bọt của nhau. Hoa Vân Long mút chặt đôi môi mềm mại của Bạch Quân Nghi như đỉa đói, nói:
“A... đầu lưỡi của nương tuyệt thật... mềm mại như kẹo đường ý ... chỉ khác là không bị tan ra thôi...”
Hoa Vân Long mạnh mẽ hút lấy nước bọt của nàng giống như đang hút mật dịch tuyệt vời nào đó vậy, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống họng.
Hai mắt Bạch Quân Nghi nhắm chặt, hai má nhẵn nhụi trắng noãn hơi đỏ lên, hô hấp ngày càng nhanh, đôi tay siết mạnh lấy cổ Hoa Vân Long. Hoa Vân Long cảm giác được đôi ngọc nhủ căn tròn cao vút của nàng đang phập phồng lên xuống, ma sát với ngực hắn. Tâm thần hắn lay động, càng dùng sức tham lam mút lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, bộ dáng như hận không nuốt được cái lưỡi nàng vào bụng.
Hoa Vân Long cố ý ép sát đè lên ngực thập phần co dãn của Bạch Quân Nghi, khiến cho Bạch Quân Nghi tâm hoản ý loạn, dục hỏa bắt đầu nhen nhóm. Hoa Vân Long tiếp tục mút lấy lưỡi nàng, dần dần nàng cảm thấy có hơi đau nhức, chiếc lưỡi trong miệng Hoa Vân Long giãy dụa như muốn rút lại nhưng không thể được. Bạch Quân Nghi thấy Hoa Vân Long không dừng, hơi căng thẳng nói ú ớ mấy câu trong họng, khuôn mặt hơi lay động, lại dùng đôi tay cào nhẹ sau lưng Hoa Vân Long.
Hoa Vân Long hé miệng thả cho lưỡi nàng rút về, nảng thở hổn hển thở gấp làm cho bộ ngực sữa của nàng phập phồng lên xuống, hơi thở ấp ám thơm ngát của nàng không ngừng phả vào mặt Hoa Vân Long, khiến hắn cảm giác thập phần thoải mái. Hai má trắng noãn của Bạch Quân Nghi phơn phớt hồng, diễm lệ mê người, đôi mị nhãn sáng long lanh mê người dán chặt lên khuôn mặt tuấn tú của Hoa Vân Long, gắt giọng:
“Long nhi, ngươi mút mạnh quá làm ta đau muốn chết.”
Hoa Vân Long giống như còn đang chìm đắm vào cảm giác tuyệt mỹ vừa rồi, cảm giác chưa được thõa mãn, mở miệng năn nỉ:
“Mẫu thân, hôn lại lần nữa đi, ta vừa mới nhấm nháp vị ngọt một tý mà người đã rút ra rồi.”
Khuôn mặt Bạch Quân Nghi bạch ngọc, hai má lúm đồng tiền ẩn hàm xuân ý, đôi mắt như làn thu thủy kiều mỵ nhìn Hoa Vân Long nói:
“Miệng mẫu thân đâu có đường, đào đâu ra vị ngọt.”
Hoa Vân Long bày ra vẻ mặt say mê, nói:
“Mẫu thân, vị của người so với đường còn ngon hơn nhiều, đầu lưỡi của người vừa mềm mại, ấm áp, vừa có hương vị tuyệt vời không gì sánh bằng, tựa như một loại rượu ngon hương thơm thấm nhuần tận tâm can không bao giờ phai vị, vừa ngọt ngào, vừa nóng bỏng, lại nhẹ nhàng phiêu hốt, ngay cả linh hồn cũng phải say mê.”
Bạch Quân Nghi nghe Hoa Vân Long nói thế, trong tim tràn ngập mật ngọt. Ánh mắt nàng vừa thẹn thùng vừa ấm áp nhìn nhi tử mình, yêu kiều nói:
“Ngươi đó, chỉ giỏi lừa gạt mẫu thân thôi, vị của nương nào được như thế, có ai hiểu bản thân ta hơn ta sao.”
Hoa Vân Long cười cười nói:
“Mẫu thân chưa có tự mình thử qua bao giờ nên chưa cảm nhận được thôi.”
Bạch Quân Nghi dịu dàng nói:
“Ngươi chỉ toàn nói quá lên thôi...”
“Vậy cho ta hôn lại lần nữa nha,mẫu thân, mẫu thân tốt bụng của ta.”
Hoa Vân Long năn nỉ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét